khi mà tôi biết đến tập thể 12a6 là khi tôi học lớp 10............(một thời gian dài).......khi tôi yêu tập thể này là khi tôi học 11.......(im lặng)......và từ trước tới nay tôi lun coi là một gia đình thứ 2.....là nơi mà tôi thể hiện cảm xúc một cách chân thật không dấu điều j....dù tôi biết tôi không học giỏi........nhưng tôi vẫn không một lúc nào không suy nghĩ về lớp về bạn bè....bạn thân....những bạn nữ trong lớp....gần đây nhất là Hội Ăn Nhậu..(Hội những người anh em chân chính).........................................có lẻ khi có một ai đọc bài entry này thì họ cũng có thể đoán đc tâm trạng của tôi lúc này....tâm trạng của 1 con người sắp phải rời bỏ gia đình.....từ bỏ một thói quen là hằng ngày đến lớp.....hằng ngày phải yêu hơn những khuôn mặt...Giữa sân trường vắng, tiếng đàn lặng lẽ,
Ngồi nhìn lá rơi nghe xao lòng.
Nhớ những hình bóng thân thương ngày ấy,
Mà giờ này cách xa, xa mãi.
Hạ cuối sao mong manh một cánh hoa rơi, nơi góc trường
Hỏi có ai bâng khuâng khi nghe tiếng ve trên cành phượng vĩ
NGÀN khúc ca.. ve ơi buồn quá mênh mang bao kỉ niệm
Còn mãi trong tim ta dấu yêu một thời ................
...............
hôm ngày trưởng thành vừa rồi tôi k thể khóc vì một số lý do....mặc dù chính tay cô Bích Sơn cài cho tôi cái huy hiệu cựu học sinh Hòa Vang người mà tôi yêu thương nhất trường...đc cô ôm vào lòng nghe sao sóng mũi cay cay..trái tim đau nhói..miệng câm lặng....đc ôm thầy Diệp người vẫn đc gọi với 1 cái tên thân thương Doremon...đc ôm thầy NGộ người mà chắc tôi không thể quên sao này.......
nhưng tới thứ 6 vừa rồi....bữa tiệc liên hoan của lớp...tôi thật sự sống trong cảm xúc..khi mà biết bao nhiêu hình ảnh , cảm xúc tràn về....tôi k khóc nhưng sao nước mắt cứ chảy.....nước mắt của con nhỏ bạn ngồi bên....của thèn bạn thân...của biết bao thành viên......
thật khó khăn....đây là những dòng entry theo chính cảm xúc của ng có biệt danh HarveyDent
xin chào các bạn 126......tôi luôn gữi hình bóng của các bạn trong tim mình....và nhớ 1 điều nhé
đừng bao giờ thay đổi